Giải Trial Marathon đầu tiên, đăng ký sau 5s xem clip đường chạy.
Có rất nhiều điều muốn nói trong chuyến đi này, từ việc thuê xe máy từ Mai Châu xuống Phố Đoàn thế nào, tìm nhà nghỉ ở gần điểm xuất phát ra sao hay tình cờ tìm được một hostel rất hay ở Bản Lác,.. Nhưng kể hết thì dài nên note này sẽ chỉ nói về ngày cuộc đua diễn ra thôi.
11h30 hôm trước ngủ, 3h tỉnh. Nằm thêm lúc nữa đến 4h dậy chuẩn bị, 5h anh Thành chở ra điểm xuất phát. Đến nơi thấy các runner khác có mặt hết rồi. Vội nhảy xuống ra ký tên rồi đeo bib (số báo danh có kèm chip đo thời gian). Lúc đầu định bóc hai lớp xốp trên bib ra để dán vào áo, bóc mãi không được mới nhờ một anh trong BTC giúp thì anh ấy bảo không được bóc vì lớp xốp này có gắn chip để tính giờ. Nhìn lại mới thấy bib có 4 lỗ ở bốn góc, thế là chạy ra bàn của BTC xin mấy cái ghim gắn lên áo. Quê vc.
Đây là giải marathon đầu tiên mình tham gia nên chưa có nhiều kinh nghiệm chuẩn bị. Lúc đi chỉ mang mấy cái lương khô, một chai nước 500ml, mấy gói orezon, 1 lọ D.E.P và một cái đai đeo hông để giữ điện thoại. Có tham gia mới biết các runner khác chuẩn bị kỹ như thế nào. Một kinh nghiệm cực kỳ quan trọng sau khi tham gia giải này là phải chuẩn bị một đôi giày tốt. Chính vì điều này mà mình đã gặp rất nhiều khó khan trong quá trình chạy, thậm chí đã có lúc có ý định bỏ cuộc.
Một kinh nghiệm nữa là lần sau không cần tai nghe lúc chạy. Bình thường mình toàn chạy một mình nên hay đeo tai nghe, vừa để đỡ buồn vừa giúp tập trung hơn. Nhưng lần này đeo một lúc (chắc khoảng 2p) lúc đầu rồi lại bỏ ra. Một phần vì mình muốn nhìn và cảm nhận mọi thứ xung quanh rõ hơn, một phần vì hôm nay có nhiều runner khác chạy cùng. Có cảm giác khi đeo tai nghe là lúc cắt mọi connection, chỉ có một mình mình. Lúc bỏ tai nghe xuống cũng là lúc connect lại với mọi thứ xung quanh, nghe rõ từng hơi thở, từng nhịp đập của tim, ngửi thấy mùi thơm của lúa, mùi “rừng”, mùi gió, nhìn rõ từng mảng màu vàng hai bên đường chạy.
Đây cũng là giải jungle marathon đầu tiên tổ chức ở VN nên BTC chuẩn bị rất kỹ. Trên đường chạy sẽ có các check point (CP), mỗi runner sẽ phải check in ở mỗi check point này trong cả cuộc đua (chắc đề phòng trường hợp chạy shortcut). Tại mỗi check point sẽ có nước và hoa quả được chuẩn bị sắn. BTC luôn nhắc đi nhắc lại là các runner cần tự chuẩn bị nước của mình bên cạnh nước có sẵn tại các CP vì trong quá trình chạy sẽ mất rất nhiều nước. Sau khi dặn dò xong, đúng 5h15 các runner chạy race 42 km xuất phát.
Theo danh sách tham gia thì race 42km có 99 runner, tỉ lệ runner VN và runner nước ngoài chắc ngang nhau. Các runner VN tham gia theo đội/nhóm nhiều, còn lại là các runner tự do như mình. Vì là lần đầu nên mình không biết mọi người sẽ chạy thế nào, có chiến thuật gì nên xác định luôn là cứ chạy theo tốc độ mà mình vẫn tập. Trong khoảng 5 km đầu tiên thì mình luôn trong top đầu, chính xác là top 2 vì lúc đấy xác định sẽ follow top 1 khi còn có thể. Lúc này vẫn đang ở đường bằng/quốc lộ.
Đến lúc băng qua ruộng thì bắt đầu gặp nhiều vấn đề.
Vấn đề đầu tiên: đường băng qua ruộng rất nhỏ và trơn. Đây là lúc đôi Avia huyền cmn thoại của mình bắt đầu phát huy “tác dụng”. Trong một nỗ lực giữ tốc độ để vượt qua một runner khác thì mình bị trượt chân xuống ruộng. Nhấc chân lên, cảm giác rõ bùn và nước đang chảy trong giày nghĩ “Thôi đm xong rồi”. Chạy tiếp vài bước thấy ì ạch, ì ạch nản quá mà vừa mới bắt đầu race, chả lẽ lại bỏ cuộc. Lại tự bảo thôi cứ tiếp tục, chậm một tí cũng không sao.
Nhưng mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Quãng đường tiếp theo là băng rừng. Bây giờ mình mới thấm, đúng là “jungle marathon”. Nếu không phải leo dốc đường đất thì sẽ là chạy xuyên rừng. Gặp đường đất thì còn đỡ, vì cho dù dốc thì mình vẫn leo được. Nhưng đường rừng thì khác. Vẫn là những con đường vừa nhỏ, vừa trơn. Rất nhiều đoạn một bên là vực, một bên là vách. Chẳng may mà trượt chân một cái thì chắc sml đúng nghĩa đen luôn. Thế là mình đổi chiến thuật ngay, những đoạn băng rừng chuyển qua đi bộ, còn lại những đoạn không trơn quá sẽ chạy.
Tuy trơn nhưng đường chạy thực sự rất đẹp. Cũng lâu rồi không trek nên cảm giác băng rừng theo đường mòn, lúc lên lúc xuống làm mình nhớ những chuyến trek trước đây. Nhất là những đoạn một bên là vách, một bên là vực gợi nhớ lại lần trek ở Tam Đảo vãi. Hôm đấy cũng mon men theo đường kiểu này, nhưng đi ban đêm nên đỡ sợ vì chẳng nhìn thấy gì. Còn hôm nay trek vào buổi sáng, trời đẹp, cảnh cũng đẹp. Đi bộ trong khung cảnh như thế này cũng thích.
Một vấn đề nữa là dộ dốc. Từ CP4 đến CP5 có mấy con dốc dài vl. Những đoạn nào mà đi một mình thì chủ yếu là đi bộ, nhưng mỗi khi nhìn thấy một runner nào đang chạy phía trước thì lại cố gắng nhấc chân theo. Nhìn mọi người nhích từng bước, từng bước một, dù chỉ là rất nhỏ thôi nhưng luôn giữ vững, không dừng lại làm mình cũng không muốn đi bộ nữa. Lại cắm mặt xuống đất đếm “một, hai, một, hai..”. Cứ thế đến CP5, rồi CP6.
Từ CP6 lên CP7 thực sự là một thử thách. Mình đến CP6 tầm 8h30, lúc đầy chạy được khoảng 25 km rồi. Lúc ra nhìn map thì…wtf? Một đường thẳng đứng. Và thực sự là nó thẳng đứng theo đúng nghĩa đen luôn. Really? Đây là đường chạy tiếp theo, sau khi đã done 25 km đường rừng và trời bắt đầu nắng gắt?
Nhưng không ngờ, đây cũng là đoạn mình bắt kịp nhiều runner nhất.
Từ CP6 chạy một đoạn nữa thì gặp cái biển này.
Nhìn qua đường thì mình biết đoạn này là trekking. Ngon rồi, đoạn này không trơn cộng thêm ít kinh nghiệm trek từ cách đây … hơn 2 năm nên mình nghĩ có thể vượt đoạn này ok. Và đúng thế thật. Mình cứ từ từ leo, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Cảnh trong rừng lúc nào cũng thế, luôn mang lại một cảm giác yên bình, thoải mái và yên tĩnh. Thỉnh thoảng lại tìm một tảng đá to, nằm dựa vào đấy, chân tay quăng lung tung, ngẩng mặt nhìn trời. Hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại. Well, it’s worth all the pain . À mỗi lúc nằm như thế lại có một bạn runner nước ngoài chạy qua hỏi, mày có cần một ít gel không? Nghe thế bật dậy bảo cảm ơn m, nhưng t chỉ cần nghỉ một tí thôi. Xong cái 2 thằng nhìn nhau cười rồi đi tiếp.
Đến CP7. Còn khoảng 3km nữa đến CP8 cũng là CP cuối, khoảng 15km nữa là hoàn thành. Chân trái thấy đau rõ hơn mỗi khi cử động mạnh, tức là nếu giữ đều nhịp chạy thì không sao, nhưng cứ dừng lại đi bộ hoặc cử động mạnh hơn thì đau. Giày vẫn ướt. Tay mỏi. Đường vẫn vừa trơn vừa dốc. Chỉ 3km thôi mà đi mãi không hết. Còn 15 km đường như thế này nữa… Tất cả những mệt mỏi về thể chất và tinh thần cộng lại. Đây là thời điểm mình có ý nghĩ sẽ dừng lại khi đến CP8.
11h30, ra khỏi đường rừng lên đường quốc lộ cũng là CP8 — CP cuối cùng cuộc đua. Vừa lên được một lúc thì nghe mn bảo có người đầu tiên chạy race 70 km cũng đã đến CP8. Anh Hà Cao. Anh dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục. Ngay sau đấy tầm 1p thì người thứ 2 chạy race 70 km — anh Quang Trần cũng đã đến CP8. Nhìn dáng 2 anh từ từ chạy đi, không nhanh, chỉ bước từng bước nhỏ thôi nhưng luôn giữ đều bước, không một lần dừng lại. Ngồi thêm một lúc mình quyết định sẽ hoàn thành nốt gần 10 km còn lại.
Cuối cùng, sau gần 8h chạy, đi bộ, trekking, lội nước,… mình cũng hoàn thành được quãng đường 42 km. Khoảng khắc chạm vạch đích, nghe tên mình được xướng lên khó tả lắm. Mình chạy về đích cùng một bạn người Singapore, sau khi 2 thằng vừa đi vừa nói chuyện gần hết quãng đường từ CP8 về đích. Hai thằng thi nhau khen cảnh trên đường chạy đẹp thế. Nó bảo nó cũng qua nhiều nước rồi nhưng cảnh lần này gặp ở VN là đẹp nhất, rồi tao cũng từng đến VN rồi, vào SG chơi, party, work nhiều nhưng đây là lần đầu ở HN. Mình hỏi thế mày thích ở đâu hơn. Nó bảo t không biết, nhưng chắc t thích HN hơn, SG nhiều party và ồn ào quá. Bla bla bla ….
Ngay khi bước qua finish line, cả mình và nó quay ra nhìn nhau, đập tay.
“We did it, man”.
Có rất nhiều điều để nói, nhưng điều nhớ nhất và cũng cảm nhận rõ nhất là mình thực sự đã vượt qua được chính mình. Vượt qua cảm giác đau nhức của từng thớ thịt khi nhấc từng bước chân ở những chặng cuối; vượt qua cảm giác cảm giác hồi hộp, lo lắng khi bước hụt chân xuống bùn, băng qua những con đường vừa trơn vừa dốc; và vượt qua cảm giác sợ hãi, nghi ngờ bản thân khi đối mặt với những giới hạn của cơ thể.
Trước khi tham gia VJM, mình chạy được nhiều nhất là 25km. Mình bước vào cuộc đua với một chút hồi hộp và lo lắng. Sợ hãi là khoảng khắc khi nhận ra giới hạn của bản thân tại thời điểm hiện tại và đang đối mặt với một thử thách vượt qua giới hạn ấy. Nhưng kể cả khi biết rõ điều đó và vẫn chấp nhận đối măt thì đấy cũng có thể là khoảng khắc sẽ khiến bạn mỉm cười vì phấn khích. What doesn’t kill you make you stronger.
Quay lại 3 tháng trước. Mình tình cờ biết thông tin về VJM vào cuối tháng 2 và đăng ký ngay sau khi xem clip giới thiệu. Mặc dù chưa từng tham gia bất kỳ giải marathon nào nhưng vẫn vừa máu vừa liều đăng ký race 42 km. Mấy hôm sau bắt đầu tập chạy. Vẫn nhớ hôm đầu tiên chạy ở công viên Cầu Giấy, mất khoảng 1h15p, trong đấy gần 45p pause để hoàn thành 5 km. Lúc ấy nản lắm, nhưng nghĩ còn gần 3 tháng nữa để luyện nên cũng cố gắng tiếp tục. Sau gần 2 tuần thì chạy đc gần 13 km trong 1h20p liên tục. Cứ thế. Mặc dù cũng có thời điểm nghỉ chạy một thời gian, nhưng dần dần rồi cũng quen. Và bây giờ, sau khi hoàn thành quãng đường 42km của VJM, mình thực sự tin rằng nothing is impossible. NOTHING.
Nếu một người như mình (cao 1m8 nhưng chỉ nặng 57, 58kg — đi cân lúc nào cũng bị nói thiếu 15 kg) có thể chạy được 42 km thì bạn cũng hoàn toàn có thể làm được, thậm chí hơn thế. Hay như một bác gần 60 tuổi người Nhật mà mình gặp trên đường chạy, tuy không chạy nhanh, không có nhiều sức khỏe nhưng bác không bao giờ dừng lại. Chỉ cần cố gắng bước tiếp, dù chỉ một bước thôi nhưng miễn là không dừng lại, không bỏ cuộc thì chắc chắn đến một lúc nào đấy bạn sẽ về đích.
One more thing: “What ever you think, you’re right”. F’’’king true. Nếu mình nghĩ là không thể chạy được nữa, mình nên bỏ cuộc. It’s ok. Nhưng nếu mình nghĩ là vẫn có thể di chuyển được, không cần biết nhanh hay chậm, miễn là vẫn tiếp tục di chuyển đến khi nào hoàn thành cuộc đua này và thực sự tin vào điều đó thì it’s ok too. WHY NOT?
“You are running and you start to think, Man this hurts, I can’t take it anymore. The hurt part is an unavoidable reality, but whether or not you can stand any more is up to the runner himself”.
“Pain is inevitable. suffering is optional” — Haruki Murakami
#vietnamjunglemarathon #VJM
— —